SAI DUYÊN《01》
Tác giả: 肥肠想睡觉
Editor: Không thích ăn Táo
1
Đoạn Kinh Phong thích tiểu thư, trời biết đất biết, tiểu thư biết, ta cũng biết.
Hắn có võ nghệ, sẽ âm thầm dạy dỗ các tiểu thư thế gia xúc phạm tiểu thư, sẽ lén dẫn tiểu thư trèo tường ra hầu phủ dạo chơi, sẽ dạy tiểu thư cưỡi ngựa bắn cung, để nàng ta có thể thu hút sự chú ý của thái tử trong cuộc săn mùa thu.
Nhưng chính vì hai người quá thân thiết đã khơi dậy sự nghi ngờ của thái tử, việc tiểu thư gả vào Đông cung suýt nữa đã như nước chảy về biển đông.
Để xua tan những nghi ngờ của thái tử, tiểu thư đã gả ta cho Đoạn Kinh Phong.
Nàng ta nói: "A Lê, ta biết ngươi vẫn luôn thích Kinh Phong, chẳng lẽ ngươi không vui vì được gả cho hắn?"
Ta nghe mà khiếp sợ ngước nhìn, đôi mắt của tiểu thư phản ánh sự bất lực của ta.
Ta thích Đoạn Kinh Phong, vốn tưởng chỉ có mình ta biết, nhưng hóa ra tiểu thư vẫn luôn biết.
Để Đoạn Kinh Phong không gây rối, tiểu thư đặc biệt để bọn ta thành hôn cùng ngày với nàng ta.
Chỉ là thái tử cưới vợ, dĩ nhiên dân thường không thể thành hôn cùng ngày, cho nên hôn sự của ta và Đoạn Kinh Phong, chỉ có hôn thư làm lễ.
Ngày hôm đó, Đoạn Kinh Phong uống say đến chẳng biết trời trăng, mặc cho ta thuyết phục, hắn vẫn khăng khăng muốn đến Đông cung.
Hắn biết khinh công, dù say cũng chạy nhanh hơn ta rất nhiều.
Lúc ra tới trên đường, cuối cùng ta cũng bắt kịp hắn.
Vì kiệu hỉ của tiểu thư đi ngang qua, nên hắn đứng tại chỗ, đôi mắt chưa từng rời khỏi kiệu hỉ.
Hắn đuổi theo như mất hồn, cuối cùng đứng ở bên ngoài tường thành Đông Cung đến nửa đêm, sau nửa đêm cuối cùng hắn cũng không chịu nổi nữa, say sưa bên vách tường.
Lúc đó đang là đầu xuân, cái lạnh vẫn chưa nguôi ngoai, quần áo của Đoạn Kinh Phong rất mỏng, ta sợ hắn sẽ bị cảm lạnh, vì vậy ta đã mua một chiếc chăn bông dày để đắp cho hắn, ở bên hắn suốt đêm.
Cũng nghe thấy hắn gọi tên tiểu thư suốt đêm.
Nhưng ngày hôm sau khi tỉnh dậy, không còn thấy bóng dáng Đoạn Kinh Phong bên tường nữa, ta vội vã về nhà, chỉ thấy hắn đã tắm rửa sạch mùi rượu chuẩn bị đến làm nhiệm vụ ở Đông Cung.
Mặc dù hắn có oán hận, nhưng hắn vẫn sẵn sàng làm con dao của tiểu thư.
Đông Cung hiểm ác, trong kinh thành, Đông Cung là nơi nguy hiểm nhất.
Tất cả những mũi nhọn dù là trực tiếp hay ngấm ngầm nhắm về phía thái tử và tiểu thư, Đoạn Kinh Phong đều giải quyết sạch sẽ.
Hắn trở thành thị vệ quyền lực nhất trong Đông cung, cũng trở thành mục tiêu đầu tiên cần giải quyết của phe đối địch với thái tử.
Lần nghiêm trọng nhất, thái tử bị ám sát, Đoạn Kinh Phong không chút do dự chắn trước mặt thái tử vào thời khắc mấu chốt.
Lưỡi kiếm chỉ cần chệch một phân, hắn đã mất mạng.
Lúc bị thương nghiêm trọng dẫn đến sốt cao không hạ, hắn nắm tay ta và liên tục gọi "A Nhược"
A Nhược là tên của tiểu thư, nhưng trước mặt tiểu thư, hắn chỉ có thể mãi mãi gọi nàng ta là "Thái tử phi".
Hắn sẽ gọi nàng ta là "A Nhược" trước mặt ta, như thể lúc này, tiểu thư mới thuộc về hắn.
Đối với ta, thậm chí hắn hiếm khi gọi ta bằng tên.
Đối với hắn, ta chỉ là một kẻ dư thừa.
Nhưng lúc đó, ta ngây thơ nghĩ rằng miễn là mình có thể ở bên cạnh hắn, chẳng sợ ánh mắt hắn chưa bao giờ dành cho ta, ta cũng bằng lòng.
Nhưng sau này ta nhận ra thì ra chân thành nếu không được đáp lại, nó cũng sẽ tan biến.
2
Có một lần, Triệu lương đệ ở Đông Cung muốn thiết kế làm tiểu thư sảy thai, để ngăn cản Đoạn Kinh Phong ra tay, ả đã phái người bắt cóc ta.
Nhưng như không ngờ Đoạn Kinh Phong đã sớm nhận ra dấu vết, sau khi nhận được tin ta bị bắt, hắn càng thêm một tấc cũng rời tiểu thư.
Vào thời điểm Triệu lương đệ lộ ra dấu vết, những kẻ bắt ta đã sớm nhận được mệnh lệnh g.i.ế.t ta từ ả.
Lưỡi dao bị ép vào động mạch, vì sức lực không hề nhẹ, ta có thể cảm nhận được da thịt bị cắt ra, một dòng máu nhè nhẹ chảy vào cổ áo.
Khi Đoạn Kinh Phong đến, ánh mắt hắn đầy chán nản khi nhìn ta.
Ta chính là một vật cản đường, lúc này tiểu thư vẫn còn đang kinh sợ, hắn chỉ muốn ở bên cạnh nàng ta, nhưng để che giấu tình cảm của mình đối với tiểu thư, hắn chỉ có thể buộc phải xông lên cứu ta.
Mũi tên sắc bén bay đến trước mặt ta, trúng vào lông mày của người cầm dao, máu rơi xuống, nóng đến mức ta không thể mở mắt.
Chỉ cần người phía sau phản ứng và lợi dụng ta để chặn nó, ta sẽ c.h.ế.t.
Nhưng Đoạn Kinh Phong không quan tâm, hắn chỉ quan tâm đến việc có thể đưa ta trở về để chứng minh với thái tử rằng người hắn quan tâm là ta, nhưng người hắn mang về là sống hay đã chết, hắn không quan tâm.
Ta gần như bị ném lên ngựa, con ngựa phi như bay dường như làm đảo lộn tất cả các cơ quan của ta.
Ngay lúc ta vừa trở về đang ôm cổ nôn ói, chỉ nghe thấy hắn phía ở trên lạnh lùng nói: "Từ ngày mai, ta sẽ dạy võ cho ngươi, bằng không lần sau ngươi sẽ làm liên lụy A Nhược."
Lời nói còn sắc bén hơn mũi tên vừa rồi, làm đau lòng người.
Hoàn toàn khác với lúc dạy tiểu thư cưỡi ngựa bắn cung, Đoạn Kinh Phong không có bất kỳ sự thương xót nào đối với ta, hắn chỉ muốn ta có khả năng tự bảo vệ mình trong thời gian ngắn nhất có thể.
Bằng cách này, tiểu thư và hắn sẽ không còn bị ta liên lụy nữa.
Bất kể trời nóng hay lạnh, ta đều cần phải luyện võ.
Phải chấp nhận đối đầu với Đoạn Kinh Phong, mỗi một lần, hắn đều sẽ không thương tiếc chĩa kiếm vào ta, lạnh lùng tuyên bố thất bại của ta.
Tiểu thư cũng từng có hứng thú đấu kiếm với hắn, mặc dù cũng bị đánh bại, nhưng khi thanh kiếm của Đoạn Kinh Phong chĩa vào tiểu thư sẽ luôn đổi hướng, đổi sang chuôi kiếm không có nguy hiểm, giữ lại mũi kiếm cho riêng mình.
Sau đó, cuối cùng thái tử cũng buông bỏ nghi ngờ, quyết định tái sử dụng Đoạn Kinh Phong và đưa hắn đến biên giới.
Khi Đoạn Kinh Phong rời kinh ra trận, hắn thường viết thư về, mặc dù viết "Thê tử Khương Lê của ta", nhưng tất cả lá thư đều là sự nhớ nhung của hắn đối với tiểu thư.
Ta cần phải chuyển tất cả những lời trên cho tiểu thư, nói cho hắn biết tất cả tình hình gần đây của tiểu thư.
Sau đó, thái tử lên ngôi, tiểu thư trở thành hoàng hậu, Đoạn Kinh Phong cũng thành đại tướng quân có quân công hiển hách.
Còn ta, ta trở thành cái đinh trong mắt của các tiểu thư thế gia ngưỡng mộ Đoạn Kinh Phong, trong mắt họ, ta không có tài năng, không có ngoại hình, không có gia thế, gả cho Đoạn Kinh Phong nhiều năm mà vẫn không có con.
Nhưng chính là, Đoạn Kinh Phong lại không hưu ta, cũng không nạp thiếp.
Đã có vài lần hoàng thượng muốn tứ hôn cho Đoạn Kinh Phong, nhưng Đoạn Kinh Phong đều lấy ta ra để từ chối.
Hắn nói ta không chịu được tủi nhục khi phải cùng thờ một chồng, trong lòng cũng không thể thích thêm ai khác, tuyệt không cưới người khác.
Ngay khi những lời này nói ra, trong kinh đã rất nhiều náo nhiệt, có rất nhiều nữ nhân ghen tỵ vì ta gả cho người tốt, nhưng ta biết, câu nói kia Đoạn Kinh Phong nói cho tiểu thư bên cạnh hoàng thượng nghe.
3
Nửa năm trước khi hoàng thượng Thừa Uyên qua đời, Đoạn Kinh Phong lại phải xuất chinh.
Như thường lệ, ta chuẩn bị quần áo, giày dép và vớ cần dùng khi đánh giặt, cũng như thuốc có thể được sử dụng cho hắn.
Ta vốn không biết dược lý, nhưng Đoạn Kinh Phong đã chịu quá nhiều thương tích và chất độc vì Thừa Uyên và tiểu thư, nhiều lần lang thang tới cửa âm phủ.
Có lần ta cúi đầu từng bước một cầu xin Bồ Tát bảo vệ an toàn cho hắn, nhưng cuối cùng phát hiện không bằng tự mình học y thuật sẽ thiết thực hơn.
Sau này, mỗi lần Đoạn Kinh Phong trở về sau chấn thương, ta đều sắc thuốc cho hắn, mỗi lần xuất chinh, ta đều chuẩn bị thuốc trước cho hắn.
Ta nghe nói do quân doanh phát có thể không vừa vặn và dễ mòn, còn nhớ lần đầu hắn rời kinh đánh giặc, ta vì làm một đôi giày cho hắn mà may tới đỏ mắt.
Về sau, những đồ vật lớn bé Đoạn Kinh Phong cần trước khi xuất chinh ta đều tự đặt mua.
"A Lê.” Ta rút lui khỏi suy nghĩ của mình khi nghe thấy âm thanh, phát hiện không biết Đoạn Kinh Phong đã đứng bên ta từ lúc nào.
Hắn mặc áo giáp, đã đến lúc phải lên đường, nhưng hắn không sớm rời đi để lại ta một mình nhìn bóng lưng xa xôi của hắn như thường lệ.
"Không phải tướng quân sắp khởi hành đi biên giới ư, tại sao lại ......" Ngước mắt lên, nhìn vào ánh mắt của Đoạn Kinh Phong.
Đáng lẽ ta nên vui mừng khi nhìn hắn, nhưng bây giờ ta lại vội vàng nhìn đi chỗ khác.
Hắn đỡ ta, ngăn cản ta hành lễ.
Bởi vì ta cố tình cách hắn hai bước, hắn phải cúi xuống để giữ ta.
"Nơi này chỉ có ta và nàng, không cần hành lễ.” Hắn thở dài: "Chỉ là, chỉ là thấy nàng không tới gặp ta, Vân Trúc nói nàng ở trong phòng, sợ nàng cảm thấy không khỏe, cho nên ta tới xem."
Đoạn Kinh Phong nói nhanh, từng câu từng câu, vì sợ bị ta ngắt lời.
"Ta nghe Vân Trúc nói, năm nay nàng đã sai nha hoàn làm thuốc mỡ và may quần áo, vì vết thương trên tay nàng vẫn chưa khỏi sao?” Hắn nói rồi nắm lấy tay ta, lòng bàn tay dang rộng, lộ ra một vết sẹo ghê tởm.
Mặc dù vết thương đã lành từ lâu, nhưng ta vẫn có thể cảm nhận được bàn tay Đoạn Kinh Phong nắm tay ta hơi cứng lại.
"Có đau không?" Giọng điệu tràn đầy áy náy.
Nhưng hôm đó lúc hắn ấn trâm ngọc bị vỡ vào bàn tay ta, hắn không có nói như thế.
Hắn nói: "Khương Lê, ngươi thật to gan, vậy mà dám lén giữ trâm ngọc ta tặng cho A Nhược. "
Nhưng hắn không biết tất cả những thứ hắn yêu cầu ta đưa cho tiểu thư trong cung đều được nàng ta tiện tay ban thưởng cho người trong cung.
Vì ta không muốn nhìn thấy hắn buồn, mỗi khi ta phát hiện ra, ta sẽ mua lại nó từ những người trong cung bằng rất nhiều tiền.
Vốn dĩ Đoạn Kinh Phong không biết, nhưng hôm đó Thừa Uyên đột nhiên triệu hắn vào cung, ta từ trong cung trở về phủ với tâm hồn nặng trĩu, hai người va chạm, trâm ngọc trong tay áo rơi xuống, vỡ thành mấy phần trên mặt đất.
Ta không thể quên ánh mắt ngày ấy của hắn, nghi ngờ, tức giận, khó có thể tin...... Cảm xúc chồng chất trong mắt hắn, cuối cùng bùng nổ khi ta cúi đầu xuống nhặt trâm ngọc lên.
Bàn tay nhặt trâm ngọc bị hắn nắm lấy, năm ngón tay cuộn tròn dưới sức mạnh không thể cưỡng lại của hắn, trâm ngọc vỡ vụn, miễng nhọn bị hắn ấn vào lòng bàn tay ta, m.á.u chảy ra.
Khi đôi mắt bị nước mắt làm nhòe, những lời nói bên tai không thể rõ ràng hơn.
Hắn nghĩ rằng ta lén giấu trâm ngọc, ý đồ trộm tình ý của hắn dành cho tiểu thư.
Ngay lúc đó, hắn đã tự tay xẻo đi tình yêu cuối cùng của ta dành cho hắn.
Ta muốn giải thích, nhưng nỗi đau khiến ta không thể lên tiếng, chỉ có nước mắt.
Cuối cùng, chính Vân Trúc đã xông lên nói mọi chuyện cho Đoạn Kinh Phong: "Tướng quân, đây không phải là phu nhân bí mật che giấu, mà là sau khi phu nhân đã đưa cho hoàng hậu nương nương, nương nương đã thưởng cho cung nữ bên cạnh, phu nhân tiến cung phát hiện nên đã dùng số tiền lớn để chuộc về!"
Vân Trúc nhìn máu rơi xuống đất, vừa lo lắng vừa tức giận: "Không chỉ có chiếc trâm ngọc này, tất cả những thứ gửi đến hoàng cung nhiều năm qua đều được phu nhân mang về như vậy, nếu tướng quân không tin, vào cung hỏi người trong cung một ít là biết."
"Vân Trúc...... Đừng nói nữa......" Ta nắm lấy tay Vân Trúc, nhịn đau nói hết lời.
Ta thấy sắc mặt Đoạn Kinh Phong đột nhiên thay đổi, hắn chợt buông tay ta ra.
Lời nói của Vân Trúc đã hoàn toàn phá vỡ mọi nỗ lực mà Đoạn Kinh Phong đã trả giá vì tiểu thư trong nhiều năm.
Đối với tiểu thư, Đoạn Kinh Phong chỉ là một con dao có thể sử dụng dễ dàng, nàng ta khao khát sự sủng ái của hoàng thượng, củng cố hậu vị, có được đỉnh cao của quyền lực.
Đối với cảm xúc của Đoạn Kinh Phong, nàng ta không quan tâm.
Mà đối với ta, Đoạn Kinh Phong cũng như thế.
Chỉ là một tấm bia thôi, ai thèm quan tâm đến cảm giác của tấm bia chứ.
Kể từ ngày đó, ta không bao giờ tự làm bất cứ điều gì cho Đoạn Kinh Phong nữa, mọi công việc trong phủ đều giao cho hạ nhân xử lý.
Đêm đó, lần đầu ta không làm cơm chờ hắn về.
Trước đây, hắn đánh giặc ở biên cương, khi về kinh lại luôn chạy đến trong cung, vì vậy ta khá trân trọng thời gian hắn ở phủ.
Dù muộn thế nào, ta vẫn luôn nấu ăn chờ hắn về.
Vân Trúc nói Đoạn Kinh Phong đã đến chỗ ta, sau khi nghe nói rằng ta đã băng bó và ngủ thiếp đi, hắn để lại thuốc trị đau quý hiếm rồi rời đi.
Trong những ngày sau đó, ta luôn nhận được sự quan tâm cố ý hay vô ý của Đoạn Kinh Phong.
Đôi khi đó là bánh hoa quế đậu phộng giòn, đôi khi đó là ngọc bích sang quý, có lúc là y thư.
Hắn cũng bắt đầu gọi ta là "A Lê", hắn sẽ đích thân đón ta sau khi ta tham dự yến hội của phu nhân thế gia, gọi ta là phu nhân dưới ánh mắt hâm mộ của mọi người.
Nhưng người thích bánh hoa quế đậu phộng giòn là tiểu thư, người thích các kiểu trang sức mới cũng là tiểu thư.
Ta đã từng muốn hắn gọi tên ta, cũng từng ảo tưởng hắn sẽ chống lưng cho ta trước mặt các phu nhân tiểu thư thế gia, nhưng hôm nay ta lại cảm thấy làm Đoạn phu nhân rất mệt.
4
"Đã lành rồi, không còn đau nữa.” Ta rút tay về, vẫn rũ mắt không nhìn hắn.
"Mấy ngày nay trong phủ có rất nhiều chuyện, không thể chăm sóc tướng quân, cho nên để hạ nhân chuẩn bị. "
Chỉ nghe Đoạn Kinh Phong thở dài một hơi: "Nghe nói Tây Vực có rất nhiều thảo dược quý hiếm, có người bán thuốc mỡ có thể xóa sẹo, lúc quay lại ta mang cho nàng một ít để dùng thử.”
Vết thương có thể lành, sẹo có thể được xóa bỏ, nhưng ký ức không thể bị xóa.
Thấy ta không trả lời, Đoạn Kinh Phong lại nói: "Nha hoàn có bàn tay thô ráp, đôi giày này không thoải mái như đôi nàng làm trước đây." "
"Cách may vá và vải của đôi giày này vẫn giống như trước đây, ta thấy không có gì khác biệt, có lẽ tướng quân đã có sẵn định kiến. " Ta không có tâm trạng để nói chuyện với hắn, ta đã may cho hắn hàng tá đôi giày, nhưng đây là lần đầu tiên hắn khen tay nghề của ta.
"A Lê ......"
"Không còn sớm nữa, đã đến lúc tướng quân phải đi.” Ta ngước mắt nhìn ánh mắt bất lực của Đoạn Kinh Phong.
Hắn nói: "A Lê, chờ ta trở về."
Nhưng ta sẽ không chờ đợi hắn nữa.
Sau khi Đoạn Kinh Phong rời kinh, ta được tiểu thư triệu vào cung.
Tiểu thư đã xinh đẹp từ khi còn nhỏ, bây giờ là hoàng hậu cao quý, càng thêm xinh đẹp quý phái.
"Tất cả đều là do ngươi không cẩn thận, Đoạn Kinh Phong vào cung cãi nhau với bổn cung, suýt chút nữa đã lọt vào tai hoàng thượng. "
"A Lê, ngươi làm gì vậy? Bổn cung không muốn trừng phạt ngươi.” Trong khi nói, tiểu thư ra hiệu cho cung nữ bên cạnh đỡ ta dậy.
"Tạ nương nương tha thứ. " Phượng Nghi Cung náo nhiệt ngày xưa, bởi vì nhà mẹ tiểu thư thất thế, những người mới trong hậu cung cứ nổi lên, dần dần trở nên vắng vẻ.
Nếu không phải có Đoạn Kinh Phong giúp nàng ta, các triều thần đã sớm kéo nàng ta xuống vị trí hoàng hậu, để nữ nhi nhà mình thay thế.
Nhưng mặc dù vậy, tiểu thư vẫn không nhìn Đoạn Kinh Phong một cái.
"Nương nương?" Tiểu thư cười tủm tỉm: "Ta sợ không bao lâu nữa, bổn cung sẽ gánh không nổi một câu nương nương của ngươi."
"Một ngày còn tướng quân ở đây, hắn chắc chắn sẽ bảo vệ nương nương an toàn, nương nương có thể yên tâm. "
"Đúng vậy. " Tiểu thư đáp, vừa lúc đại hoàng tử cũng chạy vào cung bất chấp sự can ngăn của cung nữ.
"Hắn chắc chắn sẽ giữ an toàn cho mẹ con ta.” Tiểu thư ôm đại hoàng tử mỉm cười với ta: "A Lê, ngươi nói có đúng không?"
Ta nhìn dọc theo đầu ngón tay của nàng ta, đột nhiên phát hiện ra rằng lông mày và đôi mắt của hoàng tử chưa trưởng thành rất giống với hắn.
Khó trách lúc tiểu thư mang thai hắn hận không thể trực ở Đông Cung cả ngày lẫn đêm, khó trách lúc đó hắn sẽ xem y thư với ta, khó trách ánh mắt hắn nhìn đại hoàng tử lúc nào cũng yêu thương.
Tiểu thư rất hài lòng với ánh mắt ngạc nhiên của ta, sau khi để cung nữ đưa đại hoàng tử xuống, nàng ta giả vờ buồn bã nói: "Có đôi khi bổn cung cũng đang suy nghĩ, mấy năm nay gả vào hoàng thất tranh đấu có mục đích gì, hóa ra theo đuổi một người không yêu mình cũng rất mệt mỏi."
Ta cười thầm trong lòng, ta hiểu rồi.
"Cũng may bổn cung có Đoạn Kinh Phong, có Thừa Hữu, còn có ngươi, A Lê. "
Lời nói của nàng ta chỉ khiến ta cảm thấy lạnh lẽo, mỗi lần yêu cầu Đoạn Kinh Phong làm việc cho mình, nàng ta cũng như vậy, khéo léo và yếu đuối.
"Tiểu thư muốn ta làm gì?"
Nụ cười trên khuôn mặt của tiểu thư đóng băng khi nghe thấy điều này, sau đó khôi phục vẻ đoan trang: "Quả nhiên không thể che giấu bất cứ điều gì với ngươi."
"Hoàng thượng đã sớm ngứa mắt Cố gia, có lẽ không bao lâu nữa hắn sẽ tấn công Cố gia, lần này hắn phái Đoạn Kinh Phong xuất chinh, một là chuyển huynh ấy ra khỏi kinh thành, để hắn có thể ra tay với bổn cung và Cố gia, hai là nhân cơ hội diệt trừ Kinh Phong. Đoạn Kinh Phong công cao lấn chủ, sớm đã khiến hắn kiêng kỵ, nếu Kinh Phong không thể bình an trở về, bổn cung có sao cũng không quan trọng, nhưng A Lê, Thừa Hữu là cốt nhục duy nhất của huynh ấy, cầu xin ngươi, nể tình Kinh Phong, cứu bổn cung và con của bổn cung!"
Kỹ năng diễn xuất của tiểu thư vẫn tốt như ngày nào, than thở khóc lóc.
Không cần phải nói, ta cũng biết nàng muốn ta gi.ết hoàng thượng, Thừa Hữu là hoàng tử duy nhất của Thừa Uyên. Thừa Uyên băng hà, Đoạn Kinh Phong tự nhiên sẽ bình an trở về, ủng hộ Thừa Hữu đăng cơ.
Ta tinh thông dược lý, Đoạn Kinh Phong biết, đương nhiên tiểu thư cũng biết.
Ta đồng ý, nhưng điều kiện của ta là sau khi chuyện này hoàn thành, ta sẽ rời khỏi Đoạn Kinh Phong, rời khỏi kinh thành.
Tiểu thư ngạc nhiên, nàng ta hỏi ta tại sao?
Ta đã trả lời bằng những lời nàng ta đã nói, tiếp tục theo đuổi một người không yêu mình thật sự rất mệt mỏi.
Nàng ta là thế và ta cũng vậy.
Chỉ là muốn âm thầm gi.ế.t ch.ế.t Thừa Uyên là cả một vấn đề, ta chỉ là thần phụ, muốn tới gần thiên tử khó như lên trời, tiểu thư tự nhiên sẽ không đích thân ra tay.
Ta cần một cách vẹn toàn đôi bên, chế tạo thuốc độc cần phải tập trung cao độ, trong thời gian này ta nhận được rất nhiều thư do Đoạn Kinh Phong gửi về, phong bì vẫn là "Thê tử Khương Lê của ta", điểm khác biệt là nó không còn là nỗi nhớ mong với tiểu thư nữa, mà là một tờ giấy dày đặc chữ viết.
Lần đầu tiên ta thấy Đoạn Kinh Phong dài dòng như vậy, hỏi ta có ăn đúng giờ không, khi trời lạnh có nhớ mặc thêm quần áo không, người trong nhà có không nghe lời không, còn có những phu nhân thế gia kia có làm khó ta không.
Về tiểu thư, hắn không còn nhắc tới nữa.
Thấy ta không trả lời, hắn liền viết thường xuyên hơn, hầu như ngày nào cũng có thư gửi đến trong phủ.
Vân Trúc không hiểu tại sao ta không còn vui vẻ chờ đợi thư nhà, cũng không trực tiếp đốt nó đi theo lời ta, mà lần nào cũng đọc nó lên.
Nàng nói: "Phu nhân, không phải ngài yêu tướng quân sao?"
Ta hỏi nàng: "Nếu có một ngày ngươi không còn là nô tỳ nữa thì ngươi muốn có cuộc sống như thế nào?"
Ta sẽ rời đi, vì vậy tất nhiên ta phải tính đường lui cho nha đầu ngốc này.